Những sinh ngô hạt chắc mẩy mẹ lấy từ sàn gác xuống, được sàng sảy kỹ trước khi bắc bếp luộc. Từng bó củi khô từ mùa trước được xếp thành hình khối gọn gàng, nay đã khô đanh. Mó nước lần đầu bản cũng trở nên ăm ắp, trong veo. Tay người thường ngày lóng ngóng, vụng về thì khi trổ tài nấu rượu bỗng trở nên thoăn thoắt đến thuần thục, để cho ra được mẻ rượu ngon nhất. Dường như, để chưng cất được mẻ rượu ngon, mọi thứ phải ở trạng thái dồi dào nhất, đong đầy nhất, kể cả tâm ý.
Những bắp ngô sau khi thu về thì sẽ được tách hạt, phơi khô, khi dùng móng tay ấn mạnh vào lõi hạt mà ngô cứng đanh thì nghĩa là ngô đã phơi đủ nắng, có thể nấu rượu hay dự trữ cho chăn nuôi. Ở bản, nhiều người biết ủ và chưng cất rượu ngô, nhưng làm thế nào để rượu ngon, không bị khê thì không phải ai cũng thành công.
Những người có kinh nghiệm nấu rượu ở bản đều cho rằng, để có rượu ngon, khâu đầu tiên là chọn lựa ngô. Người ta thường chọn ngô hạt to, đều, không bị sâu mọt. Sau đó, ngô được làm sạch, mang đi luộc, luộc cho đến khi chín, nở là được. Ngô luộc xong được dàn đều ra nia, đợi khi nguội thì rắc men đều lên ngô. Qua một ngày đêm, khi đã ngấm men, thì cho ngô vào ủ. Thường thì người Mông ở quê tôi, ủ ngô đủ một tháng, khi thấy ngô lên men, dậy mùi thơm, mới đem ra chưng cất thành rượu.
Dụng cụ để nấu rượu gồm chảo và thùng gỗ tròn (kiểu chõ to có máng dẫn rượu ra ngoài), chảo hấp để đặt thùng và chảo trên thùng để đựng nước, được thay nước thường xuyên để giữ lạnh, hơi rượu bốc lên từ thùng sẽ gặp lạnh ở đáy chảo đựng nước lạnh phía trên, sau khi hóa lỏng thì sẽ thu được rượu. Rượu sẽ theo máng dẫn chạy ra ngoài rồi được hứng vào chum.
Những chum rượu sẽ được người Mông hạ thổ, đợi ngày quan trọng của bản, của dòng họ, dịp lễ hội, hay mỗi khi tết đến, xuân về... mới mang ra dùng. Từng chum rượu sóng sánh, thơm nức xâm chiếm khoang mũi cũng đủ ngất ngây cả ngày. Rượu không chỉ là món quà để tặng nhau, còn là đầu câu chuyện, là nét văn hóa của đồng bào vùng cao trong cuộc sống thường ngày.
Với tôi, chưng cất rượu ngô là cả một bầu trời kỷ niệm gắn bó của tuổi thơ. Tôi vẫn nhớ những ngày học phổ thông gần nhà, hễ khi nào mẹ nấu rượu là có tôi phụ giúp, từ sàng ngô đến rửa chảo, rồi nhóm bếp… Cứ thế, tôi cùng mẹ đi qua những mẻ rượu ngô thơm nức được chưng cất mỗi mùa. Sau này, khi tôi rời núi xuống phố học mới không phụ giúp mẹ nấu rượu nữa. Thế nhưng, những mẻ rượu của mẹ đã nuôi tôi trưởng thành. Ngày đó, những can rượu thơm nồng của mẹ đã lên xuống theo tôi trên mỗi chuyến xe từ quê ra phố. Những can rượu đã giúp tôi đóng học, giúp tôi trang trải chi phí sinh hoạt khi xa nhà.
Dịp này ở bản đang vào mùa chưng cất rượu ngô. Tôi lại nhớ mẹ, người đã tần tảo sớm khuya vì gia đình, gần 40 năm vẫn miệt mài giữ nghề truyền thống của dân tộc mình, với mong muốn truyền lại văn hóa cho thế hệ mai sau. Tôi nhớ những ngày tháng được ở gần bên mẹ, nhớ về những ký ức thơm nồng hương rượu mỗi mùa chớm đông...