Từ cửa sổ nhà sàn
Thấy gió cõng mùa thơm
Gió ru mây ngủ
Còn mây ru bản… một giấc nghèo
Thấy bờ rào đá xanh rêu
Đá phơi nắng, phơi sương
Lặng im như đời người
Nhưng lòng ủ lửa
Lửa thắp sáng lối đi, lửa yêu nước, thương người…
Từ cửa sổ nhà sàn
Thấy núi giăng hàng
Vây quanh những phận lam lũ
Núi cất bao người thiên cổ
Nên ngày đêm tiếng núi rì rầm
Núi vác những con đường màu xám trên lưng
Tiễn người đi lại chờ người trở lại…
Từ cửa sổ nhà sàn
Thấy ông bà tóc buồn như sợi khói
Trên nương mẹ cha vùi tuổi
Đất cằn trổ những ước mơ…
Từ cửa sổ nhà sàn
Thấy rừng cho con suối
Suối chắt phù sa
Làm thành mùa màng
Mùa màng làm thành mùa kéng loỏng, mùa yêu
Mùa yêu trăng không ngủ được
Lời khắp cọi vặn vào nhau như chạc
Trai gái thành đôi
Người sinh ra như cây
Lớn lên như cây
Cây bao bọc chở che nhau thành rừng
Nên người ở bản coi nhau như ruột thịt…
Từ cửa sổ nhà sàn nhìn ra
Tôi biết…
Rễ người bám thật sâu!.