90 phút tại Etihad đã diễn ra rất gay cấn và cống hiến. Hai đội bóng thành Manchester đã liên tục ăn miếng trả miếng, nhưng chỉ có một bên là tìm được bàn thắng quyết định khi Sergio Aguero ghi bàn duy nhất cho Man City.
Trận đấu này là màn thử sức lớn thứ hai của Louis Van Gaal với Manchester United. Trước đó là Chelsea và MU trận đấu ấy đã có một thể hiện phòng ngự khá tốt nhờ cách bố trí chặt chẽ của Van Gaal. Vậy còn trận đấu này, Van Gaal đã bố trí MU như thế nào và hiệu quả ra sao?
Quỷ đỏ vào sân với sơ đồ 4-1-4-1, với Valencia, Smalling, Rojo và Shaw ở hàng thủ, Blind đá tiền vệ trụ, Januzaj và Di Maria chạy hai cánh, Rooney và Fellaini ở chính giữa, trung phong cắm là Van Persie.
Lối tấn công của MU dựa vào số đông tiền vệ góp mặt nhằm hạn chế sức mạnh của tuyến giữa Man City do Yaya Toure cầm đầu, nhưng không dày về mặt thủ khi chỉ có Daley Blind che chắn cho cặp trung vệ. Đội hình này gần giống với trận gặp Chelsea, tức giống về sơ đồ còn nhân sự thì có 2 sự khác biệt (Rafael và Mata được thay bằng Valencia và Rooney).
Nhờ dồn tới 4 tiền vệ đằng sau trung phong cắm mà MU khởi động có phần lấn tới hơn, với khoảng 3 cơ hội ăn bàn trong 15 phút đầu tiên. Mặc dù vậy, những cơ hội đến chủ yếu do tài chuyền bóng và di chuyển của cá nhân Angel Di Maria, trong khi Januzaj kém hiệu quả, còn Rooney và Fellaini phối hợp tấn công tốt chỉ lúc đầu. Một khi Man City bắt đầu trả đòn, hàng công MU mất hiệu quả.
Bắt đầu từ phút 20, khi Man City có pha đánh nhanh kết thúc bằng cú dứt điểm của Sergio Aguero, hàng thủ MU bắt đầu rối loạn. Hai cánh của họ do Valencia và Shaw quản lý bị khoét vào khá nhiều lần, và khoảng trống rộng rãi cho phép City tạo nên những cơ hội ngon ăn mà chỉ có tài năng của David De Gea mới bảo vệ được cầu môn đội khách trong hiệp 1.
Có tới 4 pha bóng mà De Gea phải dùng tay cản phá cú sút hoặc đẩy bóng từ phạt góc để tránh nguy hiểm, trong khi những gì MU đáp trả được chỉ là quả đá phạt đi lập bập phút 31 từ chân Di Maria.
Việc Chris Smalling nhận 2 thẻ vàng chỉ càng khiến MU gặp khó khăn, do đó Van Gaal thay Januzaj ra sân để Michael Carrick vào, trong khi Rooney được lệnh lùi sâu hỗ trợ phòng thủ. Carrick và Rooney đã làm khá tốt công việc, nhưng sự áp đảo của City khi tấn công nhanh vẫn hiện hữu.
Cuối cùng, De Gea cũng phải bó tay trước Aguero sau khi có thêm một pha cản phá xuất thần nữa đầu hiệp 2.
Về cuối trận MU mới bắt đầu tấn công dữ dội và cách sắp xếp của Van Gaal mới có tác dụng nhất định. Có 4 cơ hội ăn bàn đáng kể xuất hiện mà rõ ràng nhất là tình huống ở phút 77 khi Di Maria buộc Joe Hart dùng chân cản phá, hay ở phút 85 khi Fellaini đội đầu vọt xà. Nhưng họ đã không tận dụng được cơ hội nào, trong khi Man City lại cho bóng dội cột dọc.
Cách sắp xếp của Van Gaal không phù hợp bởi ông để một mình Daley Blind đánh chặn. Blind chỉ chơi tốt ở đầu trận khi MU kiểm soát bóng, nhưng một khi City gia tăng sức ép và đặc biệt là sau khi Smalling bị đuổi, Blind hoàn toàn bị áp đảo bởi những đối thủ mạnh hơn về thể lực.
Yaya Toure không tỏ ra sợ hãi Blind chút nào và thường xuyên đột phá thẳng vào trung lộ để kéo sự chú ý vào mình trước khi chuyền bóng cho một đồng đội đang đứng thoáng.
Hai cánh của Shaw và Valencia cũng không tốt, vị trí của họ được City khai thác triệt để khi phản công. Chính từ một tình huống Valencia bỏ ngỏ cánh phải đã dẫn đến pha phạm lỗi và bị truất quyền thi đấu của Smalling.
Còn với các tiền vệ khác, Rooney và Carrick đã chơi cố gắng, còn Fellaini chơi tấn công được nhưng lại không dứt khoát trong các pha tranh bóng ở hiệp 1 (thẻ vàng thứ hai của Smalling cũng xuất phát từ một pha phá bóng hỏng của Fellaini).
Sơ đồ 4-1-4-1 mà Van Gaal dùng có thể tương đối hiệu quả ở trận trước vì Chelsea không dốc bóng với tốc độ cao và đôi lúc chấp nhận chơi thụ động, nhưng khi gặp hàng công của City thì nó lập tức khiến MU bị ngợp. Chelsea có thể nhẫn nại phòng thủ chờ cơ hội ở Old Trafford nhưng Man City thì không làm điều đó ở Etihad.
Các cầu thủ MU đã rất cố gắng, nhưng Van Gaal đã chọn một chiến thuật kém logic. Bỏ Januzaj và xếp Carrick đá chính từ đầu sẽ là hợp lý hơn.