“Vì sao lại chia xa… vì sao chẳng mãi mãi”

LCĐT - Những năm 90, khi đó tôi nhỏ xíu, gia đình tôi chuyển từ miền xuôi lên Lào Cai lập nghiệp. Trong ký ức bộn bề ngày xưa ấy, tôi nhớ ngày học cấp 2, cấp 3, nhà trường bắt đầu phân luồng, hướng nghiệp, chúng bạn đứa thích làm hướng dẫn viên du lịch, đứa thì thích làm tiếp viên hàng không để đi khắp bốn bể, năm châu, riêng tôi lại thích cuộc sống bình yên của thành phố nhỏ, nên chọn ngành giáo dục, mong ước sau này về dạy học gần gia đình.

Vậy nhưng duyên trời định, tốt nghiệp đại học, tôi học lên cao học rồi gắn bó với Hà Nội. Cô giáo trẻ khởi nghiệp, rồi cả cuộc sống gia đình nhỏ nơi Thủ đô khiến tôi lúc nào cũng như con thoi giữa một guồng quay lớn. Em trai tôi tốt nghiệp đại học ra trường cũng đi làm ở một sư đoàn thuộc Quân khu 2, thành thử nhà cửa chỉ có bố mẹ tôi ở. Nhiều lúc rảnh rỗi ngắm những tấm ảnh ngày xưa cũ mà nhớ, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ khoảng trời đầy ắp kỷ niệm. Nhưng rồi sau những lúc lặng lòng, nhịp sống lại cứ thế chảy trôi, nhiều lắm cũng mỗi năm đôi lần tôi về thăm nhà.

“Vì sao lại chia xa… vì sao chẳng mãi mãi” ảnh 1
Bao yêu thương xin gửi lại ngày xa.

Cách đây 3 tháng, mẹ gọi điện cho tôi nói bố mẹ tính bán nhà về quê ở cho gần họ hàng và gần hai chị em tôi. Quê tôi ở Hà Tây cũ, nghĩ đến chuyện mỗi lần nhớ mẹ chỉ cần chạy ù đôi tiếng đồng hồ mà tôi mừng rơn, nhưng rồi nghĩ sẽ bán căn nhà ở Lào Cai, tôi thấy lòng hụt hẫng. Bán nhà đi có nghĩa tôi đâu còn chốn đi về nơi ấy. Bán nhà đi cũng có nghĩa mỗi khi ai đó hỏi, tôi đâu có thể nói: “Em là người Lào Cai!”. Mảnh đất xinh đẹp ấy đã nuôi dưỡng cả tuổi thơ và thanh xuân tôi tươi đẹp biết nhường nào!

Nghe mẹ gọi điện, tôi muốn ào ngay về khung trời kỷ niệm để được vỗ về, ấp iu, như sợ để lâu nó sẽ tuột khỏi tay mình. Nhưng khi đó mới bước vào đầu năm học, công việc bộn bề lại thêm dịch bệnh căng thẳng nên tôi chưa thể về thăm. Sau đó vài lần trong các cuộc điện về, mẹ vẫn kể chưa bán được nhà vì năm nay dịch bệnh nên giá cả thấp, chưa được giá, nên mẹ chưa bán. Chẳng hiểu sao tôi cũng có ý lừng chừng, có lúc còn bảo mẹ cứ thư thư ra tết bán, xem có được giá hơn không. Thực tình nói ra câu ấy tôi đâu có nghĩ đến giá cả gì, mà chỉ định sẽ đón một cái tết nữa cùng gia đình tại mảnh đất dấu yêu như một lời tri ân, tạm biệt cho vẹn tròn.

Ấy vậy mà đùng một cái, cách đây 1 tuần, mẹ gọi điện báo tin mẹ đã bán được nhà. Tôi như chết lặng, không còn thời gian nữa rồi, phải về ngay thôi. Ngồi trên chuyến xe nhanh “chạy suốt” mà lòng tôi như lửa đốt.

Tôi về đúng hôm mẹ tổ chức bữa cơm chia tay bà con hàng xóm trước ngày về quê. 28 năm gắn bó, nên các bác, các cô, các chú vốn là “người dưng” nhưng như anh em ruột. Ai cũng nói chúc mừng bố mẹ tôi cả một đời “tha hương” nay cũng được về quê cha, đất tổ an cư, nhưng trong giọng tràn đầy xúc cảm bùi ngùi, luyến tiếc. Mấy bà, mấy cô mau nước mắt còn sụt sùi khiến mẹ tôi khóc theo. Tôi cũng trốn vào phòng dấm dứt. Lòng cứ ngổn ngang: Sao cứ phải chia xa, sao không là mãi mãi!

Tôi sẽ nhớ lắm, nhớ từng tháng, từng ngày xưa ấy với bao câu chuyện buồn, vui của tôi, của những người tôi yêu thương. Kỷ niệm như những thước phim quay chậm chảy tràn trong trí nhớ. Tôi nhớ những ngày cùng đứa bạn thân đạp chiếc xe cà tàng đi học dọc đường Hoàng Liên ngày giá rét mà trên cánh mũi vẫn lấm tấm mồ hôi. Nhớ những buổi trưa hè phụ mẹ đi bán hàng ở cửa khẩu dưới cái nắng “cháy da, cháy thịt”. Nhớ những ngày cùng lũ bạn đùa nghịch bên bờ sông Hồng lộng gió. Nhớ những người bạn đã cùng tôi đi qua bao mùa mưa nắng, nhớ thầy cô, nhớ sân trường, cửa lớp, nhớ cả những người tôi không thân, không quen nhưng đều là người Lào Cai.

Chuẩn bị cho chuyến “hồi hương” nên bao đồ đạc, mẹ đã dọn đi cả, căn phòng trống hoác mà sao tôi thấy bí bức và ngột ngạt quá chừng. Tôi mở toang cửa sổ, gió từ ngoài bờ sông Hồng thổi vào lồng lộng. Ngắm dòng sông với những nhịp nước chảy xuôi chợt thấy dòng đời cũng như dòng sông vậy, đã trôi đi có trở lại bao giờ, dẫu ta có nhớ thương, có gào khóc cũng chỉ là vô vọng!

Tôi lấy xe phóng ào qua những góc thân quen, đây đường Nhạc Sơn, nhánh 5, Cốc Lếu, kia Hồng Hà, cầu Cốc Lếu, Phố Mới… Tạm biệt Lào Cai! Tạm biệt tuổi thơ tôi, thanh xuân tôi, hãy mãi bình yên nhé! Tôi sẽ mãi lưu bên những vùng ký ức đẹp!

Có thể bạn quan tâm

Tin cùng chuyên mục

Sân chơi dành cho người trẻ yêu văn học nghệ thuật

Sân chơi dành cho người trẻ yêu văn học nghệ thuật

Nhận thức vai trò của thế hệ trẻ trong việc phát triển văn học nghệ thuật, Hội Liên hiệp Văn học - Nghệ thuật tỉnh tổ chức thành công lớp Bồi dưỡng Sáng tác Trẻ 2025, thu hút đông đảo các bạn trẻ mong muốn rèn luyện và khẳng định năng lực sáng tác.

Phở Lào Cai

Phở Lào Cai

Trong dòng chảy sôi động của cuộc sống, phở vẫn tồn tại tự nhiên trong nếp sinh hoạt thường nhật của người Lào Cai, nhưng ẩn chứa sau đó là bao câu chuyện về văn hóa ẩm thực sinh động và hấp dẫn.

Bức tranh gốm sứ ở xã Bảo Thắng: Thắp lửa tự hào dân tộc

Bức tranh gốm sứ ở xã Bảo Thắng: Thắp lửa tự hào dân tộc

Xã Bảo Thắng, tỉnh Lào Cai không chỉ là một địa danh quan trọng về kinh tế và địa lý, mà còn nổi bật với công trình kiến trúc mang đậm dấu ấn văn hóa và ý nghĩa giáo dục sâu sắc: Bức tranh gốm sứ tọa lạc trong khu quần thể Nghĩa trang Liệt sĩ xã Bảo Thắng. Công trình đã nhanh chóng trở thành biểu tượng của sự tri ân và niềm tự hào dân tộc.

Xuất bản cuốn sách 'Điện Biên Phủ' của Đại tướng Võ Nguyên Giáp đến với độc giả Ả Rập

Xuất bản cuốn sách 'Điện Biên Phủ' của Đại tướng Võ Nguyên Giáp đến với độc giả Ả Rập

Trong khuôn khổ các hoạt động đối ngoại và giao lưu văn hóa - học thuật giữa Việt Nam với các quốc gia khu vực Ả Rập, Nhà xuất bản Chính trị quốc gia Sự thật tái bản tiếng Việt cuốn sách "Điện Biên Phủ" của Đại tướng Võ Nguyên Giáp do Light books phát hành, đồng thời phát hành phiên bản tiếng Ả Rập.

Đồng hành cùng dòng chảy thời đại

Đồng hành cùng dòng chảy thời đại

Ngày 10/12/1951, nhân dịp khai mạc Triển lãm hội họa tại Chiêm Hóa (tỉnh Tuyên Quang), Bác Hồ đã viết thư gửi các họa sĩ. Trong thư, Bác viết: “Vǎn hóa nghệ thuật cũng là một mặt trận. Anh chị em là chiến sĩ trên mặt trận ấy. Cũng như các chiến sĩ khác, chiến sĩ nghệ thuật có nhiệm vụ nhất định, tức là phụng sự kháng chiến, phụng sự Tổ quốc, phụng sự Nhân dân, trước hết là công, nông, binh”. 

Hơi thở mới trong nghề xưa

Hơi thở mới trong nghề xưa

Festival sông Hồng năm 2025 đã khép lại, nhưng để lại nhiều dấu ấn đậm nét về các sự kiện văn hóa sôi động, trong đó, nổi bật là không gian văn hóa các dân tộc Lào Cai - trở thành điểm nhấn thu hút du khách. 

Phát triển du lịch cộng đồng từ bảo tồn bản sắc văn hóa

Phát triển du lịch cộng đồng từ bảo tồn bản sắc văn hóa

Trong phát triển du lịch cộng đồng ở vùng cao, câu chuyện bảo vệ cảnh quan, bảo tồn bản sắc văn hóa luôn là vấn đề đáng quan tâm. Tại xã Y Tý, nơi du lịch cộng đồng đang phát triển, chàng trai người Hà Nhì Phu Suy Thó, chủ Homestay Khám phá Y Tý đã dành nhiều thời gian sưu tầm những đồ vật đặc trưng văn hóa người Hà Nhì để trưng bày, giới thiệu với du khách.

“Giữ lửa” văn chương cho thế hệ trẻ

“Giữ lửa” văn chương cho thế hệ trẻ

Nhà văn Nguyễn Hiền Lương - nguyên Phó Chủ tịch Hội Liên hiệp Văn học nghệ thuật Yên Bái (cũ), hiện là Chi hội trưởng Chi hội Thơ tỉnh Lào Cai. Bên cạnh hoạt động sáng tác, ông vẫn miệt mài “giữ lửa” cho những tâm hồn trẻ yêu văn chương bằng việc đồng hành cùng học sinh qua các lớp bồi dưỡng.

Nghề làm tranh dân gian Đông Hồ được ghi danh vào danh sách Di sản văn hóa phi vật thể cần bảo vệ khẩn cấp của UNESCO

Nghề làm tranh dân gian Đông Hồ được ghi danh vào danh sách Di sản văn hóa phi vật thể cần bảo vệ khẩn cấp của UNESCO

Nghề làm tranh Đông Hồ đã được UNESCO ghi danh vào danh sách Di sản văn hóa phi vật thể cần bảo vệ khẩn cấp tại Kỳ họp lần thứ 20 của Ủy ban Liên chính phủ Công ước 2003 về bảo vệ di sản văn hóa phi vật thể của UNESCO, diễn ra tại Di sản Văn hóa Thế giới Pháo Đài Đỏ, New Delhi, Ấn Độ.

Lần đầu công bố lưu bút và hiện vật quý của Chủ tịch Hồ Chí Minh

Lần đầu công bố lưu bút và hiện vật quý của Chủ tịch Hồ Chí Minh

300 ảnh, tài liệu, hiện vật tiêu biểu ở trưng bày mới nhất của Bảo tàng Hồ Chí Minh kể hành trình của lãnh tụ vĩ đại trên quê hương Cách mạng tháng Mười. Một số tư liệu, hiện vật ấn tượng có thể kể đến bộ tem kỷ niệm 100 năm ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh do Liên Xô phát hành năm 1990, khăn quàng đỏ và huy hiệu thiếu nhi Liên Xô tặng Chủ tịch Hồ Chí Minh, thỏi sắt, hòn đá, đất Chủ tịch Hồ Chí Minh đem về từ Stalingrad sau chuyến thăm năm 1957. 

Hồn núi qua tiếng khèn

Hồn núi qua tiếng khèn

Ngày ngày, Su thổi hồn vào từng thanh tre, từng mảnh gỗ để tạo nên những chiếc khèn - nhạc cụ thiêng liêng, biểu tượng văn hóa của dân tộc Mông.

fb yt zl tw