“Vì sao lại chia xa… vì sao chẳng mãi mãi”

LCĐT - Những năm 90, khi đó tôi nhỏ xíu, gia đình tôi chuyển từ miền xuôi lên Lào Cai lập nghiệp. Trong ký ức bộn bề ngày xưa ấy, tôi nhớ ngày học cấp 2, cấp 3, nhà trường bắt đầu phân luồng, hướng nghiệp, chúng bạn đứa thích làm hướng dẫn viên du lịch, đứa thì thích làm tiếp viên hàng không để đi khắp bốn bể, năm châu, riêng tôi lại thích cuộc sống bình yên của thành phố nhỏ, nên chọn ngành giáo dục, mong ước sau này về dạy học gần gia đình.

Vậy nhưng duyên trời định, tốt nghiệp đại học, tôi học lên cao học rồi gắn bó với Hà Nội. Cô giáo trẻ khởi nghiệp, rồi cả cuộc sống gia đình nhỏ nơi Thủ đô khiến tôi lúc nào cũng như con thoi giữa một guồng quay lớn. Em trai tôi tốt nghiệp đại học ra trường cũng đi làm ở một sư đoàn thuộc Quân khu 2, thành thử nhà cửa chỉ có bố mẹ tôi ở. Nhiều lúc rảnh rỗi ngắm những tấm ảnh ngày xưa cũ mà nhớ, nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ khoảng trời đầy ắp kỷ niệm. Nhưng rồi sau những lúc lặng lòng, nhịp sống lại cứ thế chảy trôi, nhiều lắm cũng mỗi năm đôi lần tôi về thăm nhà.

“Vì sao lại chia xa… vì sao chẳng mãi mãi” ảnh 1
Bao yêu thương xin gửi lại ngày xa.

Cách đây 3 tháng, mẹ gọi điện cho tôi nói bố mẹ tính bán nhà về quê ở cho gần họ hàng và gần hai chị em tôi. Quê tôi ở Hà Tây cũ, nghĩ đến chuyện mỗi lần nhớ mẹ chỉ cần chạy ù đôi tiếng đồng hồ mà tôi mừng rơn, nhưng rồi nghĩ sẽ bán căn nhà ở Lào Cai, tôi thấy lòng hụt hẫng. Bán nhà đi có nghĩa tôi đâu còn chốn đi về nơi ấy. Bán nhà đi cũng có nghĩa mỗi khi ai đó hỏi, tôi đâu có thể nói: “Em là người Lào Cai!”. Mảnh đất xinh đẹp ấy đã nuôi dưỡng cả tuổi thơ và thanh xuân tôi tươi đẹp biết nhường nào!

Nghe mẹ gọi điện, tôi muốn ào ngay về khung trời kỷ niệm để được vỗ về, ấp iu, như sợ để lâu nó sẽ tuột khỏi tay mình. Nhưng khi đó mới bước vào đầu năm học, công việc bộn bề lại thêm dịch bệnh căng thẳng nên tôi chưa thể về thăm. Sau đó vài lần trong các cuộc điện về, mẹ vẫn kể chưa bán được nhà vì năm nay dịch bệnh nên giá cả thấp, chưa được giá, nên mẹ chưa bán. Chẳng hiểu sao tôi cũng có ý lừng chừng, có lúc còn bảo mẹ cứ thư thư ra tết bán, xem có được giá hơn không. Thực tình nói ra câu ấy tôi đâu có nghĩ đến giá cả gì, mà chỉ định sẽ đón một cái tết nữa cùng gia đình tại mảnh đất dấu yêu như một lời tri ân, tạm biệt cho vẹn tròn.

Ấy vậy mà đùng một cái, cách đây 1 tuần, mẹ gọi điện báo tin mẹ đã bán được nhà. Tôi như chết lặng, không còn thời gian nữa rồi, phải về ngay thôi. Ngồi trên chuyến xe nhanh “chạy suốt” mà lòng tôi như lửa đốt.

Tôi về đúng hôm mẹ tổ chức bữa cơm chia tay bà con hàng xóm trước ngày về quê. 28 năm gắn bó, nên các bác, các cô, các chú vốn là “người dưng” nhưng như anh em ruột. Ai cũng nói chúc mừng bố mẹ tôi cả một đời “tha hương” nay cũng được về quê cha, đất tổ an cư, nhưng trong giọng tràn đầy xúc cảm bùi ngùi, luyến tiếc. Mấy bà, mấy cô mau nước mắt còn sụt sùi khiến mẹ tôi khóc theo. Tôi cũng trốn vào phòng dấm dứt. Lòng cứ ngổn ngang: Sao cứ phải chia xa, sao không là mãi mãi!

Tôi sẽ nhớ lắm, nhớ từng tháng, từng ngày xưa ấy với bao câu chuyện buồn, vui của tôi, của những người tôi yêu thương. Kỷ niệm như những thước phim quay chậm chảy tràn trong trí nhớ. Tôi nhớ những ngày cùng đứa bạn thân đạp chiếc xe cà tàng đi học dọc đường Hoàng Liên ngày giá rét mà trên cánh mũi vẫn lấm tấm mồ hôi. Nhớ những buổi trưa hè phụ mẹ đi bán hàng ở cửa khẩu dưới cái nắng “cháy da, cháy thịt”. Nhớ những ngày cùng lũ bạn đùa nghịch bên bờ sông Hồng lộng gió. Nhớ những người bạn đã cùng tôi đi qua bao mùa mưa nắng, nhớ thầy cô, nhớ sân trường, cửa lớp, nhớ cả những người tôi không thân, không quen nhưng đều là người Lào Cai.

Chuẩn bị cho chuyến “hồi hương” nên bao đồ đạc, mẹ đã dọn đi cả, căn phòng trống hoác mà sao tôi thấy bí bức và ngột ngạt quá chừng. Tôi mở toang cửa sổ, gió từ ngoài bờ sông Hồng thổi vào lồng lộng. Ngắm dòng sông với những nhịp nước chảy xuôi chợt thấy dòng đời cũng như dòng sông vậy, đã trôi đi có trở lại bao giờ, dẫu ta có nhớ thương, có gào khóc cũng chỉ là vô vọng!

Tôi lấy xe phóng ào qua những góc thân quen, đây đường Nhạc Sơn, nhánh 5, Cốc Lếu, kia Hồng Hà, cầu Cốc Lếu, Phố Mới… Tạm biệt Lào Cai! Tạm biệt tuổi thơ tôi, thanh xuân tôi, hãy mãi bình yên nhé! Tôi sẽ mãi lưu bên những vùng ký ức đẹp!

Có thể bạn quan tâm

Tin cùng chuyên mục

Xác nhận kỷ lục Việt Nam 'Vũ điệu tango Hà Nội có số người tham gia đông nhất'

Xác nhận kỷ lục Việt Nam 'Vũ điệu tango Hà Nội có số người tham gia đông nhất'

Ngày 20/12, tại Hà Nội, Tổ chức Kỷ lục Việt Nam xác nhận và trao Kỷ lục Việt Nam “Vũ điệu tango Hà Nội có số lượng người tham gia đông nhất” trình diễn trong tiết mục “Bản tango Hà Nội” tại chương trình chính luận nghệ thuật “Bản giao hưởng hòa bình 2025” của Đài Phát thanh và Truyền hình Hà Nội.

Bảo Thắng: Ra mắt câu lạc bộ sinh hoạt văn hóa dân gian dân tộc Dao thôn Quyết Tâm

Bảo Thắng: Ra mắt câu lạc bộ sinh hoạt văn hóa dân gian dân tộc Dao thôn Quyết Tâm

Tối 19/12, UBND xã Bảo Thắng công bố quyết định thành lập và ra mắt Câu lạc bộ sinh hoạt văn hóa dân gian dân tộc Dao thôn Quyết Tâm, nhằm triển khai có hiệu quả Dự án 6 Chương trình mục tiêu quốc gia về “Bảo tồn, phát huy giá trị văn hóa truyền thống tốt đẹp của các dân tộc thiểu số gắn với phát triển du lịch”.

Gìn giữ nét đẹp đám cưới người Tày

Gìn giữ nét đẹp đám cưới người Tày

Đám cưới là nghi lễ thiêng liêng trong đời người. Với đồng bào Tày, đây không chỉ là sự gắn kết của hai cá nhân, hai gia đình mà còn là sự tiếp nối những giá trị văn hóa, phong tục truyền thống. Giữa nhịp sống hiện đại, người Tày ở xã Lâm Thượng, tỉnh Lào Cai vẫn gìn giữ trọn vẹn nét đẹp ấy, góp phần làm giàu bản sắc văn hóa dân tộc.

Đồng bào dân tộc thiểu số Lào Cai bền bỉ giữ nghề thủ công truyền thống

Đồng bào dân tộc thiểu số Lào Cai bền bỉ giữ nghề thủ công truyền thống

Giữa nhịp sống hiện đại đang lan tỏa tới từng bản làng vùng cao, đồng bào các dân tộc tỉnh Lào Cai vẫn kiên trì gìn giữ nghề thủ công truyền thống. Không chỉ là sinh kế, những nghề như dệt lanh, thêu thổ cẩm, đan lát còn chứa đựng tri thức bản địa, bản sắc văn hóa và ký ức cộng đồng, được trao truyền qua nhiều thế hệ.

Dấu tích người Việt cổ bên suối Ngòi Nhù

Dấu tích người Việt cổ bên suối Ngòi Nhù

Lào Cai là vùng đất thượng nguồn sông Hồng, cũng là nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt. Ở các bản làng ven sông, các nhà khảo cổ đã phát hiện nhiều hiện vật cho thấy cách đây hàng chục nghìn năm, nơi đây từng là địa bàn sinh sống của người Việt cổ. Đặc biệt, tại khu vực thôn An Thắng bên dòng Ngòi Nhù, một di chỉ khảo cổ học quan trọng hiện vẫn còn lưu giữ nhiều dấu vết của người xưa.

“Giữ lửa” văn hóa Tày

“Giữ lửa” văn hóa Tày

Trong những năm gần đây, khi đô thị hóa diễn ra, bản làng của người Tày cũng bị tác động không nhỏ, nhiều nét văn hóa bị mai một, thậm chí mất dần... 

Mùa thêu thổ cẩm trên bản Hà Nhì

Mùa thêu thổ cẩm trên bản Hà Nhì

Vào mùa đông, khi việc thu hoạch lúa, ngô trên nương đã xong, phụ nữ người Hà Nhì ở các thôn, bản vùng cao khu vực huyện Bát Xát cũ bắt tay vào việc thêu thổ cẩm để chuẩn bị những bộ trang phục đẹp nhất cho dịp tết cổ truyền và lễ hội đầu năm của dân tộc.

Trang phục của người Dao Đỏ, Tả Phìn trong dòng chảy công nghiệp văn hóa

Trang phục của người Dao Đỏ, Tả Phìn trong dòng chảy công nghiệp văn hóa

Trong khuôn khổ hội thảo quốc tế “Engaging with Vietnam năm 2025”, do Trường Khoa học Liên ngành và Nghệ thuật, Đại học Quốc gia Hà Nội tổ chức từ ngày 12 - 16/12, Thạc sĩ Điền Thị Hoa Hồng, giảng viên Trường Đại học Mở Hà Nội, đã có nhiều chia sẻ tâm huyết xoay quanh chủ đề “Ứng dụng các yếu tố văn hóa trên trang phục người Dao Đỏ trong bối cảnh công nghiệp văn hóa tại Tả Phìn, Lào Cai”.

"Đánh thức" không gian văn hóa Tày ở Mậu A

"Đánh thức" không gian văn hóa Tày ở Mậu A

Cộng đồng người Tày ở Mậu A chiếm gần 12,8% dân số của xã. Trải qua nhiều thế hệ, đồng bào dân tộc Tày nơi đây vẫn duy trì văn hóa truyền thống giàu bản sắc. Việc xã Mậu A ra mắt Câu lạc bộ Giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc Tày đã khẳng định quyết tâm của chính quyền và Nhân dân trong việc bảo tồn và phát huy di sản văn hóa dân tộc.

fb yt zl tw