Sẽ có một ngày anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ? Sẽ có một ngày anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ? Sẽ có một ngày anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ?
Em và anh quen nhau rồi nói chuyện với nhau cũng chỉ qua internet vậy mà em đã yêu anh. Đôi khi em tự hỏi mình" liệu cái đó có thể gọi là tình yêu hay không?". Câu trả lời mãi rơi vào khoảng lặng. 22 tuổi em từng trải qua một mối tình,em không phải là đứa con gái ngu ngơ đi nuôi dưỡng một tình yêu dại khờ, nông nổi, cũng không phải thiếu hiểu biết hay thiếu nhận thức để bị một tên yêu râu xanh lừa gạt qua mạng như báo đài vẫn đưa tin. Vậy thì vì sao em lại yêu anh dù em và anh chưa hề một lần gặp mặt?
Hai năm yêu nhau không phải là ít, nhưng cũng chẳng phải là nhiều, nhưng nó đủ để em biết anh quan trọng với em biết nhường nào. Anh biết không, bị gia đình anh phản đối (theo như anh nói)tất nhiên em cũng buồn, cũng tủi thân, nhưng em còn buồn và tủi thân hơn khi anh, người luôn nói yêu em, người nói sẽ cùng em xây dựng 1 gia đình nơi đó có những đứa con lại không thể hiện quyết tâm đi cùng em trên con đương phía trước.
Người ta nói cái gì nhanh đến cũng nhanh đi, anh đến với em thật nhẹ nhàng và rồi cũng rời xa em thật nhẹ nhàng, thật nhanh chóng, nhưng tình cảm em dành cho anh sẽ còn mãi. Trước đây em đã từng hỏi anh "em có chiếm vị trí nào trong trái tim anh không?". Anh đáp lại bằnmg một câu nói, một câu nói đã từng khiến em rất hạnh phúc "Em luôn là số 1". Giờ đây khi nghĩ lại câu nói đó khiến lòng em đau nhói, nước mắt em không ngừng rơi khi nhận ra "Chỉ mình em yêu anh. Chỉ có anh là quan trọng với em".
Khi anh nói gia đình anh đi xem bói họ nói em và anh không đến được với nhau, khi anh nối gia đình anh phản đối em có hỏi anh một câu hỏi "anh quyết định thế nào?", anh chỉ trả lời em bằng 1 câu "Anh xin lỗi". Anh đâu cần phải xin lỗi, em không cần anh phải xin lỗi, đừng xin lỗi em. Em không muốn anh là người có lỗi bởi vì em đã tin anh cũng đã từng yêu em. Có thật không hả anh? Có thật anh cũng đã từng yêu em như lời anh nói, có thật anh đã từng muốn cùng em đi hết quãng đường còn lại không anh?
Em luôn nói với mọi người "Mọi chuyện ổn rồi, em không sao hết" nhưng ổn sao được khi lần đầu em gặp anh cũng là lần cuối cùng em được là người yêu anh. Không sao sao được khi mọi chuyện diễn ra quá nhanh như thế ? Em nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm, em muốn được nắm lấy tay anh 1 lần, được ôm anh 1 cái thật chặt dù chỉ là từ đằng sau lưng. Trước đây khi còn yêu nhau mỗi lần nhớ anh em đều hồn nhiên nói với anh "Em nhớ anh", hay nũng nịu hỏi anh "Anh đâu rồi, nhớ em không?". Giờ thì em chỉ có thể 1 mình lăng lẽ khóc.
Giá như thời gian quay lại ,em sẽ lựa chọn không bao giờ quen anh, hoặc giá như thời gian quay lại em sẽ lựa chọn không có cái ngày em và anh làm lành sau khi chia tay nhau một thời gian dài, bởi không có những ngày đó em đâu phải đau như bây giờ. Và giá như anh đừng nói vẫn yêu em, giá như anh đừng hứa hẹn với em quá nhiều như vậy chắc giờ đây em đã quên được anh. Em đã tự nhủ mình phải thật mạnh mẽ, phải thật kiên cường đứng lên, nhưng xem ra nó khó hơn em tưởng.
Anh đã nói "Có khổ đến mấy anh cũng sẽ cưới em", em cũng đã từng hỏi anh "Tại sao anh dễ tính với mọi người còn em thì không?". Anh nói: "Với mọi người anh dễ tính nhưng với em thì khác bởi em là người anh yêu". Em đã tin và ngay cả lúc này khi anh đã rời xa em, em vẫn tin, vẫn tin anh. em là thế đó một khi đã tin ai em sẽ tin đến cùng,có lẽ vì thế mà em càng đau đớn hơn. Mọi người bảo em ngốc. Em ngốc mà, ai bảo ông trời sinh ra em đã như thế. Anh nói gia đình anh đi xem bói họ nói lấy em anh sẽ mất sớm rồi anh bắt em đi xem. Ưhm! Em đã đi xem như lời anh nói đấy, em đã đi tất cả 4 thầy và cả 4 thầy đều nói em với anh lấy nhau tốt chỉ có điều phải đón dâu 2 lần và anh sẽ phải chịu thiệt hơn em chút xíu, chứ không ai nói tới chết chóc gì.
Ngay cả 3 đứa bạn em chúng cũng đã lên xe hoa với những anh chồng 84 như anh có sao đâu. Vậy lí do gì khiến anh và gia đình anh nói lấy em anh sẽ chết sớm? Lí do gì khiến anh không dám cùng em đi trên con đường phía trước? Người ta nói khi hai trái tim không còn yêu nhau thì sẽ rời xa nhau, nhưng giờ em nhận ra "Chia tay không hẳn là không còn yêu nhau, mà chia tay vì tình yêu chưa đủ lớn". Có đúng vậy không anh? Có đúng là tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn hay anh chưa từng, chưa từng 1lần yêu em? Còn em yêu anh bằng 1 tình yêu chân thành và giờ đây khi nhìn lại em thấy mình rất ngốc, anh cũng thấy thế phải không anh?
Và từ bây giờ.... em sẽ học cách chịu đựng một mình,em sẽ học cách bước đi một mình, không còn chỗ dựa nào cho em, em sẽ học cách tự đứng dậy bằg đôi chân, bằng sức lực của chính mình. Sẽ có một ngày anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ??? Sẽ có một ngày anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ??? Sẽ có một ngày anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ???
Anh vẫn lạnh lùng với em, vẫn phũ phàng với em trong những ngày qua, có lẽ anh đã nhận ra mình không còn tình cảm với em và cảm thấy mệt mỏi nên anh cứ im lặng để em trong sự trằn trọc bâng khuâng. Em biết sẽ chẳg có phép màu nào,cũng chẳng có bà tiên nào mang anh về bên em nhưng em vẫn cứ chờ vẫn cứ đợi anh, chờ trong tuyệt vọng. Em biết cái gì không thuộc về mình thì sẽ chăng bao giờ là của mình, nhưng em vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, không cố gắng sao biết sao biết kết quả, không thử sao biết không thành công.
Em dốt lắm mà, phải không anh? Tại sao mỗi người yêu nhau đều phải chịu nỗi đau khổ khi mất nhau và nỗi nhớ nhung cứ hiện về khi không còn là của nhau? Tại sao cuộc sống cho con người ta hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa một lần trọn vẹn? Tại sao cuộc sống cho con người ta hi vọng rồi lại tước đoạt đi? Nói nữa, nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời, nhưng ít ra giờ em cũng đủ can đảm đối diện với chính mình rồi. Em sẽ mãi yêu, em sẽ giữ hình bóng anh ở 1 góc trong trái tim em anh nhé! Môĩ ngày em sẽ yêu anh thêm một chút, em sẽ nhớ anh thêm một chút. Em sẽ cố nhớ để mà quên. Để nghĩ được điều này và thực hiện được nó em đã rất đau! Nhưng em sẽ làm được.