
Để rõ hơn về trống tang sành của người Dao, chúng tôi tìm đến Bảo tàng tỉnh, nơi lưu giữ hàng nghìn hiện vật của đồng bào các dân tộc Lào Cai. Nơi đây đang gìn giữ 3 chiếc trống tang sành, trong đó có 2 chiếc được một gia đình người Dao ở xã Thanh Bình, huyện Mường Khương hiến tặng vào tháng 2/1998 và 1 chiếc do gia đình người Dao ở xã Sơn Hà, huyện Bảo Thắng hiến tặng tháng 12/2022.

Trống tang sành được sưu tập từ 2 địa chỉ khác nhau song cơ bản vẫn giống nhau ở hình dáng, kích thước, chất liệu. Khác với trống thông thường có tang bằng gỗ, hình trụ, thóp 2 đầu và phình ở giữa, trống tang sành có phần vỏ trống (tang trống) bằng đất nung đúc khuôn, chất liệu sành sứ. Thân trống chia 3 phần, thóp nghẹt ở đoạn giữa, một đầu có hình tròn như như hũ muối, đầu kia loe hình loa kèn, 2 mặt trống bưng bằng da thú, có các gọng kim loại (đồng hoặc sắt) làm điểm tì và có dây níu để 2 mặt trống càng căng càng tốt.

Điểm khác biệt không nhiều là 2 chiếc trống của đồng bào Dao xã Thanh Bình có chiều cao lần lượt là 47 cm và 49 cm, đường kính đoạn rộng nhất là 20 cm và 21 cm, dây níu căng 2 mặt trống bằng sợi mây, trên tang trống có chữ “Thượng Nguyên Cổ”, mặt da trống được thuộc trơn.

Trong khi trống tang sành của hộ người Dao xã Sơn Hà có chiều cao 60 cm, không có chữ trên tang trống, dây níu tang trống bằng sợi đay bện, mặt trống là da thú còn nguyên phần lông. Điểm dễ nhận thấy ở đây là các chất liệu để làm nên trống tang sành rất bền, như 2 chiếc trống của người Dao xã Thanh Bình qua 27 năm cất giữ tại Bảo tàng tỉnh Lào Cai vẫn còn nguyên trạng, không bị mối mọt phần da và dây căng mặt trống.

Khó khăn trong việc tìm chủ nhân cũ của 2 chiếc trống tại xã Thanh Bình, chúng tôi tới gặp ông Bàn Văn Sang, thôn Khe Mụ, xã Sơn Hà, huyện Bảo Thắng là người đã hiến Bảo tàng tỉnh Lào Cai bảo vật của gia đình vốn lưu giữ qua nhiều thế hệ. Ông Sang cho biết, trước đây gia đình ông có 3 chiếc trống tang sành, một chiếc ông hiến cho Bảo tàng Dân tộc học Việt Nam tại Hà Nội, 1 chiếc hiến Bảo tàng tỉnh Lào Cai và 1 chiếc lưu giữ tại gia đình. Cả 3 chiếc trống có chung chiều cao 60 cm, chất liệu sành sứ.

Riêng chiếc trống lưu giữ tại Bảo tàng Dân tộc học có 2 mặt bưng bằng da hoẵng còn nguyên lông; trống tại Bảo tàng tỉnh có một mặt bưng da hoẵng, mặt còn lại là da dê; trống lưu giữ tại gia đình do chất liệu cũ bị hỏng, gia chủ đang căng tạm bằng 3 lớp vải bền. Chất liệu bằng vải nên trống lưu tại gia đình ông Bàn Văn Sang mang tính biểu tượng, dùng để múa hơn là để chơi nhạc. Khi gõ mặt trống bằng vải chỉ nghe tiếng phùm phụp chứ không boong boong ngân vang như mặt trống có chất liệu bằng da thú.

Ngoài chiếc trống tang sành, ông Bàn Văn Sang còn lưu giữ 1 chiếc chiêng, 2 chũm chọe bằng đồng cổ, nhạc cụ phục vụ các buổi múa trống tang sành truyền thống trong dịp lễ, tết. Trống tang sành là nhạc cụ chủ đạo trong phần lễ có múa trống, người chơi đeo trống trước ngực và lấy tay hoặc que nứa gõ vào mặt trống theo nhạc điệu, những người sử dụng chũm chọe đồng phụ âm cho trống.

Ông Bàn Văn Sang năm nay 75 tuổi, còn khỏe mạnh, minh mẫn, cách đây gần 10 năm ông được công nhận là nghệ nhân bởi đóng góp vào sinh hoạt văn hóa múa trống tang sành của người Dao. Nghệ nhân Bàn Văn Sang vẫn tham gia múa trống tang sành truyền thống nhân các dịp lễ như cấp sắc, pút tồng, mừng cơm mới...

Tại xã Sơn Hà hay một số xã thuộc huyện Bảo Thắng có cộng đồng người Dao sinh sống tập trung, không mấy người lưu giữ được trống hoặc biết múa trống tang sành. Theo ông Sang, lý do là trống tang sành được làm khá mỏng để tạo thanh âm ngân vang nên rất dễ vỡ, dễ hỏng, trong khi để làm trống lại rất cầu kỳ, qua nhiều công đoạn. Ông Sang đã dành thời gian dài lặn lội tìm kiếm, liên hệ nhiều nơi trong và ngoài tỉnh nhưng đến nay chưa gặp ai còn giữ được nghề làm trống tang sành, “có lẽ nó thất truyền hẳn rồi”, ông Sang trầm giọng.

Những gì ông Sang còn nhớ được là khi mình vừa cao bằng bụng con trâu đã một vài lần đi xem người lớn đúc, nung tang trống. Đó là công đoạn lọc, nhào nặn đất hết sức tỉ mỉ, cầu kỳ, công đoạn làm khuôn, làm phôi, nung trống cũng được tính toán cẩn thận. Có lẽ những niêm luật chặt chẽ, khó khăn ấy, cùng với sự hiếm hoi trong tìm nguyên liệu làm mặt trống mà nghề làm trống tang sành dần mai một?.

“Có cách gì để phục hồi nghề này không, thưa ông?”- tôi hỏi. Trầm ngâm hồi lâu, nghệ nhân Bàn Văn Sang cất giọng: “Cũng không thực sự khó, nếu mang mẫu trống gửi về các làng nghề như Bát Tràng thì người ta làm được ngay. Nhưng để cá nhân làm việc này rất khó mà cần sự hỗ trợ của các cơ quan nhà nước, chính quyền địa phương, sự tham gia của cộng đồng trong công tác bảo tồn văn hóa”. Chia tay nghệ nhân Bàn Văn Sang trong buổi chiều mưa xuân, chúng tôi thấy bâng khuâng, tiếc nuối cho một nghề truyền thống giàu tinh hoa, bản sắc - nghề làm trống tang sành của đồng bào Dao